Gần một khu rừng lớn có một người tiều phu sống cùng vợ. Anh chỉ có một đứa con, một bé gái ba tuổi. Bây giờ họ nghèo đến nỗi không còn bánh ăn hàng ngày, và họ không biết làm sao nuôi cô.
Một buổi sáng, người tiều phu lòng đầy phiền muộn, đi vào rừng làm việc. Trong khi anh ta đang bổ củi, đột nhiên có một người phụ nữ cao lớn xinh đẹp đứng trước mặt anh ta với vương miện bằng những ngôi sao sáng trên đầu.
Cô ấy nói với tiều phu: "Ta là Virgin Maria, mẹ của Baby Jesus. Ngươi nghèo và thiếu thốn. Hãy mang con của ngươi đến cho ta. Ta sẽ mang cô ấy theo và làm mẹ của cô ấy và chăm sóc cô ấy."
Người tiều phu vâng lời, bắt đứa con của mình và trao nó cho Virgin Maria, người đã đưa nó lên thiên đàng cùng với mình. Ở đó, đứa trẻ đã sống tốt. Cô ăn bánh mì ngọt và uống sữa tươi. Quần áo của cô ấy bằng vàng, và các thiên thần nhỏ chơi với cô ấy.
Khi cô mười bốn tuổi, một ngày nọ, Virgin Maria gọi cô đến và nói: "Con yêu, mẹ sắp có một chuyến đi dài. Con hãy giữ chìa khóa của mười ba cánh cửa thiên đường. Con có thể mở mười hai cánh cửa này, và hãy xem những điều tráng lệ bên trong, nhưng cánh cửa thứ mười ba, nơi chiếc thìa khóa nhỏ này thuộc về, bị cấm đối với con. Hãy cẩn thận đừng mở nó, nếu không con sẽ bất hạnh."
Cô gái hứa sẽ vâng lời, và khi Virgin Maria đi vắng, cô bắt đầu khám phá những nơi ở của vương quốc thiên đàng. Mỗi ngày cô ấy mở một trong số chúng, cho đến khi cô ấy đã mở tất cả mười hai. Một tông đồ, được bao quanh bởi ánh sáng rực rỡ, ngồi trong mỗi nơi. Cô hân hoan trong sự tráng lệ và lộng lẫy, và những thiên thần nhỏ luôn đồng hành cùng cô cũng vui thích như cô.
Bây giờ chỉ còn lại cánh cửa bị cấm, và cô cảm thấy rất muốn biết điều gì ẩn sau nó. Cô nói với các thiên thần nhỏ: “Ta sẽ không mở nó ra, cũng không đi vào bên trong, ta chỉ mở khoá để chúng ta có thể nhìn được một chút qua khe hở”.
"Ồ không," các thiên thần nhỏ nói, "đó sẽ là một tội lỗi. Virgin Maria đã cấm điều đó, và nó có thể dễ dàng mang đến bất hạnh cho bạn."
Cô không nói gì, nhưng niềm khao khát trong tim cô vẫn không nguôi. Ngược lại, nó gặm nhấm, dày vò cô, không cho cô nghỉ ngơi.
Rồi một ngày nọ, khi các thiên thần đã đi chơi hết, cô ấy nghĩ: "Bây giờ mình hoàn toàn một mình, và mình có thể nhìn trộm vào. Nếu mình làm như vậy, sẽ không ai biết được."
Cô ấy tìm chìa khóa, và ngay khi có nó trong tay, cô ấy tra nó vào ổ khóa, và ngay khi nó ở trong ổ, cô ấy cũng xoay nó lại. Cánh cửa bật mở, và ở đó cô nhìn thấy the Trinity đang ngồi trong ngọn lửa rực rỡ. Cô ở đó một lúc, nhìn mọi thứ trong sự kinh ngạc. Sau đó, cô ấy đặt ngón tay của mình vào một chút ánh sáng chói, và ngón tay của cô ấy chuyển sang màu vàng kim hoàn toàn. Ngay lập tức một nỗi sợ hãi lớn ập xuống cô. Cô đóng sập cửa lại, bỏ chạy.
Nỗi sợ hãi đã không biến mất, bất kể cô có thể làm gì. Tim cô đập thình thịch dữ dội và không chịu yên. Và vàng vẫn còn trên ngón tay của cô ấy. Nó không bong ra, cho dù cô ấy đã rửa và chà xát bao nhiêu.
Không lâu sau, Virgin Maria trở về từ cuộc hành trình của mình. Cô gọi con gái và yêu cầu trả lại chìa khóa thiên đường. Khi cô gái đưa chùm chìa khóa cho cô, Virgin Maria nhìn vào mắt cô và nói: "Con cũng chưa mở cánh cửa thứ mười ba sao.?"
“Không,” cô đáp.
Sau đó, Virgin Maria đặt tay lên trái tim của cô gái, và cảm thấy nó đập thình thịch như thế nào, và thấy rõ rằng cô ấy đã không tuân theo mệnh lệnh của mình và đã mở cửa. Sau đó, cô ấy nói thêm, "Con không làm điều đó chắc chắn chứ?"
"Không," cô gái nói lần thứ hai.
Sau đó, Virgin Maria nhận thấy ngón tay đã trở nên vàng óng vì đã chạm vào lửa trời, và biết rõ rằng cô gái đã phạm tội, và cô ấy nói lần thứ ba, "Con đã không làm điều đó sao?"
"Không," cô gái nói lần thứ ba.
Bấy giờ Virgin Maria nói: "Ngươi đã không vâng lời Ta, và ngươi cũng đã nói dối. Ngươi không còn xứng đáng ở trên thiên đàng nữa."
Sau đó, cô gái chìm vào giấc ngủ sâu, và khi tỉnh dậy, cô nằm dưới lòng đất, giữa một vùng hoang vu. Cô muốn kêu lên, nhưng không thể phát ra âm thanh nào. Cô chồm dậy muốn bỏ chạy, nhưng rẽ vào đâu cũng bị hàng rào gai rậm rạp giữ lại, không tài nào vượt qua được. Trong vùng hoang dã nơi cô bị giam cầm có một cái cây cổ thụ rỗng. Nó phục vụ như nhà của cô. Cô trèo vào trong đó khi màn đêm buông xuống và ngủ ở đó. Và khi trời mưa bão, cô tìm được chỗ trú ẩn trong đó, nhưng đó là một cuộc sống khốn khổ, và cô đã khóc một cách cay đắng khi nghĩ về thiên đường thật đẹp biết bao, và các thiên thần đã chơi đùa với cô như thế nào.
Rễ cây và quả dại là thức ăn duy nhất của cô ấy, thứ mà cô ấy tìm kiếm xa nhất có thể. Vào mùa thu, cô thu thập những quả hạch và lá rơi, mang chúng vào lỗ hổng trên cây. Các loại hạt là thức ăn của cô trong suốt mùa đông, và khi băng tuyết đến, cô chui xuống dưới những chiếc lá như một con vật nhỏ tội nghiệp để không bị chết cóng. Chẳng bao lâu, quần áo của cô bị xé thành từng mảnh, hết mảnh này đến mảnh khác rời ra người cô.
Khi mặt trời chiếu ấm áp trở lại, cô đi ra ngoài và ngồi trước gốc cây. Mái tóc dài của cô ấy che phủ mọi phía như một chiếc áo choàng. Vì vậy, cô ngồi năm này qua năm khác, cảm nhận sự khốn khổ và đau đớn của thế giới.
Một ngày nọ, khi cây cối xanh tươi trở lại, vị vua của đất nước đang đi săn trong rừng. Anh đi theo một con nai đã trốn vào bụi cây bao quanh khu rừng này. Xuống ngựa, anh ta xé bụi cây sang một bên và tự rạch một đường bằng thanh kiếm của mình. Cuối cùng anh cũng đi qua được, anh nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt vời đang ngồi dưới gốc cây, che phủ hoàn toàn bằng mái tóc vàng óng dài đến tận ngón chân.
Đầy kinh ngạc, nhà vua đứng yên và nhìn cô, rồi anh nói với cô, "Cô là ai? Tại sao cô lại ngồi ở đây trong vùng đất hoang vu này?"
Nhưng cô không trả lời, vì cô không thể mở miệng.
Nhà vua tiếp tục, "Bạn sẽ đi với tôi đến lâu đài của tôi chứ?"
Về điều này, cô chỉ khẽ gật đầu. Nhà vua ôm nàng vào lòng, bế nàng lên ngựa và cùng nàng cưỡi ngựa về nhà. Đến lâu đài hoàng gia, anh mặc cho cô những bộ quần áo đẹp và ban cho cô rất nhiều thứ. Dù không biết nói nhưng cô vẫn xinh đẹp và quyến rũ đến nỗi anh yêu cô bằng cả trái tim và không lâu sau anh cưới cô.
Khoảng một năm sau, hoàng hậu mới sinh ra một đứa con trai. Sau đó, Virgin Maria hiện ra với cô ấy trong đêm khi cô ấy đang nằm một mình trên giường và nói: "Nếu con nói sự thật và thú nhận rằng con đã mở khóa cửa cấm, ta sẽ mở miệng của con và trả lại cho con lời nói. nhưng nếu con cố chấp trong tội lỗi và ngoan cố chối bỏ, thì ta sẽ đem đứa con mới sinh của con đi cùng ta.”
Nữ hoàng được phép trả lời, nhưng bà vẫn cố chấp và nói: "Không, con không mở cánh cửa bị cấm", và Virgin Maria đã bế đứa trẻ sơ sinh ra khỏi vòng tay của mình và biến mất cùng với nó.
Sáng hôm sau, khi không tìm thấy đứa trẻ, người ta đồn đại rằng hoàng hậu là kẻ ăn thịt người và đã giết chính đứa con của mình. Cô ấy đã nghe tất cả những điều này và không thể nói gì ngược lại, nhưng nhà vua không muốn tin điều đó, vì anh ấy rất yêu cô ấy.
Một năm sau, hoàng hậu lại sinh con trai. Trong đêm, Virgin Maria lại đến với cô ấy khi cô ấy nằm trên giường một mình và nói: "Nếu con thú nhận rằng con đã mở cánh cửa cấm, ta sẽ trả lại cho ngươi đứa con và tiếng nói, nhưng nếu con tiếp tục cố chấp trong tội lỗi và ngoan cố phủ nhận nó, thì ta sẽ mang theo đứa trẻ mới sinh này."
Sau đó, nữ hoàng nói một lần nữa, "Không, con đã không mở cánh cửa cấm," và Virgin Maria đã ẵm đứa trẻ ra khỏi vòng tay của mình và mang nó lên thiên đường..
Sáng hôm sau, khi đứa trẻ này cũng biến mất, mọi người ầm ĩ rằng hoàng hậu đã ăn nó, và các ủy viên hội đồng của nhà vua yêu cầu phải đưa cô ấy ra trước công lý. Tuy nhiên, nhà vua yêu cô tha thiết đến mức không tin điều đó, và ra lệnh cho các ủy viên hội đồng, dưới sự đe dọa của cái chết, không được nói gì thêm về điều đó.
Năm sau, hoàng hậu hạ sinh một cô con gái nhỏ xinh đẹp, và lần thứ ba Virgin Maria hiện ra với cô trong đêm.
Bà nói: "Đi theo ta." Nắm tay hoàng hậu, bà dẫn cô lên thiên đường, và cho nàng thấy ở đó hai đứa con lớn đang cười đùa và chơi với quả bóng của thế giới.
Khi hoàng hậu vui mừng khi thấy điều này, Virgin Maria đã nói: "Lòng ngươi vẫn chưa mềm lòng sao? Nếu ngươi thú nhận rằng ngươi đã mở cánh cửa cấm, ta sẽ trả lại cho ngươi hai đứa con trai nhỏ."
Nhưng đến lần thứ ba, hoàng hậu trả lời: "Không, con không mở cánh cửa bị cấm." Sau đó, Virgin lại để cô ấy rơi xuống trái đất một lần nữa và mang theo đứa con thứ ba của cô ấy.
Sáng hôm sau, khi biết chuyện, mọi người đồng thanh hô to: "Hoàng hậu là kẻ ăn thịt người. Bà ta phải bị lên án". Và nhà vua không còn có thể kiềm hãm các ủy viên hội đồng của mình."
Một phiên tòa đã được tổ chức, và vì cô ấy không thể trả lời và tự bảo vệ mình, cô ấy đã bị kết án thiêu sống. Gỗ được chất đống lại với nhau. Sau khi cô ấy bị trói chặt vào một cái cọc, và ngọn lửa bắt đầu bùng cháy xung quanh cô ấy, lớp băng kiêu hãnh cứng rắn đã tan chảy. Trái tim cô xúc động vì hối hận, và cô nghĩ: "Giá mà tôi có thể thú nhận trước khi chết rằng tôi đã mở cửa."
Sau đó, giọng nói của cô ấy trở lại với cô ấy, và cô ấy kêu to, "Vâng, Mary, con đã làm!"
Lập tức mưa từ trời đổ xuống dập tắt các ngọn lửa. Một ánh sáng lóe lên phía trên cô ấy, và Virgin Maria giáng thế. Cô cùng 2 đứa trẻ bên cạnh và bế trên tay cô con gái mới sinh. Bà nói một cách tử tế với hoàng hậu: "Ai sám hối tội lỗi và thú tội sẽ được tha thứ."
Rồi bà trả lại cho hoàng hậu ba đứa con, khôi phục tiếng nói, cho nàng hạnh phúc cả đời.